Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

[Món ăn ngon] Chè sắn dẻo thơm lá dứa cho ngày lạnh

Chuyên mục "Món ăn ngon" cuả Blog truyện ngắn - BlogTM hôm nay sẽ giới thiệu đến các bạn món "Chè sắn dẻo thơm lá dứa cho ngày lạnh"

Nguyên liệu cần chuẩn bị :

- 2 củ sắn vừa
- 1 bó nhỏ lá dứa
- 4 thìa canh nước cốt dừa
- 2 thìa canh bột nếp
- 1/3 bát con đường
- 500ml nước lọc
- 1 thìa canh hạt trân trâu
- 1/2 thìa muối, 1 thìa lạc rang, 1 thìa dừa sợi

Thực hiện :

Bước 1:

Rửa sạch lá dứa và cắt khúc, xay mịn, lọc lấy nước cốt và bỏ bã. Ngâm hạt trân trâu vào nước lạnh khoảng 20 phút cho đến khi nở ra, đổ ra rổ cho ráo nước.


Bước 2:

Bóc vỏ sắn, cắt khúc và ngâm vào âu nước lạnh. Sau đó bào sắn mịn, vắt ráo nước.


Bước 3:
Trộn bát củ sắn vừa nạo với nước cốt lá nếp, 1/2 phần đường, chút muối vào nhau.


Bước 4:

Vê hỗn hợp bột thành những viên tròn đều nhau 


Bước 5:

Cho nước lọc vào nồi, thêm nước cốt dừa, 1/2 phần đường còn lại vào đun sôi


Bước 6:

Cho hạt chân trâu và viên sắn đun trong nồi, khi trân trâu nổi trong và viên củ sắn chín, nêm lại vị ngọt, tắt bếp và múc ra bát.
Rắc thêm vào bát dừa sợi và lạc rang ăn kèm.


Thật đơn giản và dễ làm phải không nào? Bắt tay làm làm thôi để chiêu đãi bạn bè của mình nhé ! Chúc các bạn thành công !




[Truyện ngắn] Câu chuyện về bát canh bí ngô

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu "Câu chuyện về bát canh bí ngô"

Trong bữa ăn, ở dưới mái nhà ánh đèn leo lắt, đứa em út cứ liên tục hỏi :

_Mẹ, canh bí con nấu có ngon không? 
_Chị, canh bí em nấu có ngon không? 

Đưa lên miệng cắn miếng bí mềm, thật ra là có vị hơi là lạ, như thể là mùi khen khét. Mẹ nó mặt vẫn còn lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn cười ấm áp :

_Bé con nấu ăn sắp tài như đầu bếp rồi.

 Còn chị nó không nói gì, chỉ cười mỉm một cái. Nó ngây ngô tin tưởng:

_Thật không hả mẹ, may quá con lại cứ sợ nhà mình hôm nay không còn gì để ăn.

Nói xong nó cười khoái chí.

Cả ngày làm việc quần quật, vất vả, có được bữa ăn, dù chẳng phải thứ gì cầu kì, đã là hạnh phúc lắm rồi. Mẹ và chị nó chỉ nhìn nhau ái ngại, thương nó quá vì chắc chắn nó cũng chỉ muốn làm chị nó, mẹ nó no bụng và không thất vọng mà thôi.



Nhà có hai chị em, nó học lớp năm, chị nó học xong cấp ba thì theo mẹ đi làm công cho người ta, chỉ làm những việc lặt vặt, phụ cho những thợ chính. Tiền công ba cọc ba đồng, tằn tiện lắm cũng chỉ đủ cho cuộc sống qua ngày, còn nuôi nó ăn học nữa. Vì thế mà chị nó buộc phải thôi học, và năm nào xã cũng duyệt cho hộ nó là hộ nghèo. Bố nó thì cũng vì cảnh nghèo mà bỏ mẹ con nó đi làm ăn xa, biệt tích, có khi trong tâm khảm nó còn quên mất khuôn mặt người cha như thế nào.

Ngày nào cũng vậy, buổi sáng đi học, buổi chiều ở nhà nấu cơm giúp mẹ. Dù mới chục tuổi đầu nhưng trông nó già dặn hơn các bạn khác rất nhiều. Nó chỉ có những ước mơ nhỏ nhoi là được có những trang vở trắng nõn, chứ không vàng một màu như vở của nó bây giờ, hay chỉ là một chiếc áo, chiếc váy thắt nơ hồng như mấy bạn hàng xóm. Quần áo của nó sờn và cũ quá. Những ước mơ ấy với một đứa trẻ còn ngây thơ như nó, sao mà khó thế. Nó thương mẹ, thương chị vẫn đi làm thuê cho người ta, cóp nhặt từng tờ tiền lẻ, mồ hôi thấm mốc trên lưng áo mẹ, nắng chát chúa rọi xác xơ gò má chị, chỉ để nó được học hành đầy đủ, nên người.

Có những đêm mùa đông, gió rít lạnh cóng, nó ngồi ở bàn học, thấy mẹ nó ngồi kế bên, lấy những nắm hành khô nướng lên, rồi chườm lên gót chân, bàn tay. Đôi bàn chân ấy, nứt nẻ và khô giáp, đôi bàn chân chạy ngược chạy xuôi, tất bật lo toan mọi bề. Còn bàn tay cũng vậy, những ngón tay nhăn nheo, xù xì, gân guốc, người khác nhìn chưa chắc đã muốn cầm nắm, đôi bàn tay nuôi nấng chị em nó, vun vén cuộc sống này...Chỉ nhìn thôi mà sao nó thấy cay cay nơi khóe mắt - cái đứa bé lòng còn thơm như giấy trắng này. Nó thương mẹ hơn ai hết, cả chị nó nữa, mẹ còn hơn cả phật, mẹ cũng có nghìn tay, cũng lam lũ với đời, để cho nó no ấm.

Quay lại với câu hỏi trong bữa ăn của nó lúc đầu. Rằng là hôm ấy, nó nấu canh bí, chẳng có thịt cũng chẳng có xương. Trong lúc xào bí, nó tranh thủ chạy ra vén mấy cây rau cải muối dưa vào cho gà đỡ ăn. Thì không may vào đến nơi nồi bí đã quá lửa, cháy xém chút đáy nồi. Nó cuống quýt bắt xuống, lo lắng giờ đổ đi thì không còn gì để cho mẹ và chị ăn lúc đi làm về. Vậy là nó quyết định giữ lại những chỗ còn ăn được, cho thêm tỏi và chút nước vào nấu thành canh. Như vậy chắc chắn là vẫn còn chút mùi hơi khét.

Thật ra, mẹ và chị nó cũng đoán ra được điều đó, nhưng chẳng ai nói gì đến chuyện này. Mẹ nó chỉ nghĩ thương nó, phải làm từ nhỏ, phải giúp mẹ nhiều việc khi còn ở tuổi ăn tuổi chơi. Dù biết mỗi nhà một hoàn cảnh, nhưng mẹ nó vẫn phải cố, cố để sau này cuộc sống của nó khá hơn bây giờ. Muốn nó không khổ nhưng hiện tại là bất lực, chỉ mong sau này, ông trời không tiệt đường sống của ai, để mong cho nó đủ đầy bằng chúng bằng bạn.

Cái bữa cơm hôm ấy, nó vẫn ngây thơ như thể mình vừa làm được một điều kì diệu. Chị và mẹ nó vẫn khen ngon. Có niềm vui nhen nhóm trong lòng nó. Còn mẹ và chị nó, thương yêu nó vô cùng, là đứa con, đứa em bé bỏng, ngây thơ.

Đôi khi lời nói dối đúng lúc, đúng chỗ lại làm cho người khác thêm động lực và sự an tâm. Cái bữa ăn đó, sao đạm bạc mà nhiều cái "thấm"...

"Bài viết được chia sẻ tại Blog truyện ngắn - BlogTM. Mọi sự chia sẻ vui lòng ghi rõ nguồn bài viết"

[Truyện ngắn] Em nhớ anh

Blog truyện giới thiệu với các bạn truyện ngắn tình cảm: "Em nhớ anh"
Tuổi trăng tròn. Các bạn xinh mơn mởn. Nếu là con gái thì cao, đầy đặn, trắng hồng, gương mặt đẹp tràn đầy sức sống. Còn con trai thì khỏe mạnh, vạm vỡ, cao lớn và có vẻ chững chạc. Còn em, cũng đang ở lứa tuổi đẹp nhất trong đời, vậy mà không thấy đẹp ở điểm nào...

Em ngăm đen, tóc xoăn tự nhiên trông có vẻ xơ xác, người còm nhom. Gương mặt em không có khuyết điểm, nhưng chẳng có vẻ gì nổi bật. Mắt không to, mũi không cao, chẳng có vẻ gì là sắc sảo...

Trong lớp, em học cực đỉnh, biết nhiều thứ, từ nấu ăn, may vá, đến đàn, hát. Người ta nói: "Cái nết đánh chết cái đẹp". Đúng, nhưng trong thời buổi hiện nay, người ta chỉ thích đánh giá qua vẻ bề ngoài hơn là vẻ đẹp tâm hồn đích thực, liệu câu nói ấy có còn chính xác?


Chưa ai nói thích em bao giờ cả. Cũng không ai trêu đùa bao giờ. Họ tôn trọng em, nhưng em thì cảm thấy tủi thân, khi nhỏ bạn đưa cho xem thử một bức thư tình mà nhóc lớp bên gửi, hay một bó hoa dành cho nhỏ dễ thương nhất lớp được đặt vào hộc bàn hằng ngày....

Em năng nổ tham gia các hoạt động Đoàn để quên đi nỗi mặc cảm ấy. Tuy vậy, em buồn lắm, bởi em thích đơn phương một người, mà dường như người đó chẳng để ý đến cảm xúc của em...

Người đó và em cùng hoạt động trong một chi Đoàn. Hơn em một tuổi, học cùng trường, đẹp trai, dễ thương và ga lăng cùng cực. Anh có biết bao cô gái theo đuổi, hầu hết đều xinh xắn, dễ thương, quả là hơi khập khiễng khi nói họ là đối thủ của em...

Em giấu lòng mình, chỉ giả vờ xem anh là bạn. Anh cũng rất quý em, có gì cũng chia sẻ, tâm sự, hai người rất tâm đầu ý hợp và hiểu nhau...

Một lần, anh tâm sự với em rằng, anh có thích một cô gái, dễ thương, học giỏi, nhưng kiêu kì. Cô ấy không thích ai thật sự, trong khi anh chỉ yêu mỗi mình cô ấy. Tình cảm tan vỡ, anh mất lòng tin vào tình yêu...

Em lắng nghe và chia sẻ. "Hãy cứ sống hết mình vì người khác, rồi ta sẽ tìm thấy được niềm vui thôi anh à! Mọi chuyện rồi sẽ qua!". Họ lại vui vẻ tham gia các chiến dịch tình nguyện...

Mùa hè nọ, em và anh đi đến một trại mồ côi của một bệnh viện tại một vùng quê xa xôi hẻo lánh, thiếu thốn vật chất trăm bề. Em chực khóc khi nhìn mấy em nhỏ tại đây. Đứa thì bị dị tật, mặt biến dạng, ai nhìn vào cũng sợ, nên tránh xa, dè chừng...Đứa thì bị sưng to một mắt, có đứa lại nhiễm HIV...

Em. Vâng. Chỉ duy nhất mình em bước đến, ôm hôn và chia kẹo cho các bé, hát cho các bé nghe bằng giọng hát ngọt ngào say đắm lòng người. Em ân cần hỏi thăm, động viên và kể chuyện cho các bé. Các bé quấn quýt, yêu mến em đến không ngờ. Ai trong Đoàn cũng cảm động và khâm phục em...

Nhìn những đứa trẻ ấy, em cảm thấy mình may mắn hơn nhiều. Đúng, phải nói là em quá hạnh phúc, khi có một thân thể lành lặn, không có chút khuyết điểm nào. Những đứa trẻ ấy nào có diễm phúc như em! Có đứa lại mất tay chân khi vừa mới sinh ra, đứa thì không thể nhìn thấy ánh sáng sau một căn bệnh khó chữa...Nhìn vào bọn chúng, em mới biết rằng, em thật sự hạnh phúc. Em yêu cuộc đời này!

Đắp chăn cho các bé, em chuẩn bị về thành phố khi màn đêm dần buông. Anh cầm chiếc áo khoác cho em. Em sững sờ. Anh nói: "Để anh ở lại với mấy bé một tuần nữa! Em đã vất vả nhiều rồi, về thành phố trước đi. Chủ nhật tuần sau, anh về"...

Em tính dặn anh hãy thoa kem chống muỗi vào mỗi tối, và đừng thức khuya nhiều, nhưng lại thôi. Chắc cũng không mấy cần thiết...

Khoác áo của anh, em cùng đồng nghiệp về thành phố khi mọi người đang ngon giấc trong chiếc giường ấm áp của mình. Bất giác, em thấy có vật gì trong túi áo khoác. Một..bức thư:

"Em!

Khi đọc những dòng này thì có lẽ chúng ta sẽ không gặp mặt nhau đúng 1 tuần, em nhỉ. Anh thật sự khâm phục nghị lực của em, một cô gái giỏi giang, nghị lực và tốt bụng, và anh đã phát hiện ra, anh...thích em từ rất lâu rồi...."

Em run tay, tờ giấy rớt xuống nền. Tim em đập loạn xạ. Nhưng rồi, lấy lại bình tĩnh, em nhặt lên và đọc tiếp...

"Chúng ta quen nhau đã lâu, nhưng anh thật sự không dám bày tỏ tình cảm, bởi anh sợ em từ chối thì...Nhưng anh đã quyết định lấy hết can đảm để viết bức thư này. Em...không cần trả lời anh gấp đâu, dù gì thì...chúng ta cũng vẫn là bạn thân em nhé! Mà nè, cố giữ gìn sức khỏe nhe! Nửa tháng sau lại phải đi tham gia chiến dịch mùa hè xanh...Xa em một tuần, chắc nhớ em nhiều lắm, nhưng nếu để em ở lại, em ngã bệnh, anh sẽ lại buồn hơn...."

Em gấp thư lại, không đọc nữa, bởi hạnh phúc ngập tràn tâm hồn em rồi...

Và bây giờ em mới cảm nhận được rằng, em không xấu...

Chẳng qua là vì em phủ nhận cái đẹp của mình mà thôi...

Một tuần sau, khi anh về, chắc chắn em sẽ gửi lại anh chiếc áo khoác, nhưng không phải là chiếc áo của anh đâu nhé! Mà là chiếc áo len do chính em đan. Còn chiếc áo của anh, em sẽ giữ lại, và chẳng bao giờ xa rời...

Và em cũng sẽ nói với anh rằng: "Em nhớ anh nhiều lắm!"
Truyện ngắn tình yêu sưu tầm - Tìm đọc tại BlogTM - Blog truyện ngắn.

Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013

[Trò chuyện] 1000 CON HẠC GIẤY

Blog truyện ngắn tình yêu - BlogTM giới thiệu: "1000 con hạc giấy". Một câu chuyện nhẹ nhàng mà vô cùng sâu lắng về tình yêu - tình yêu luôn là mãi mãi.
Sự hiểu lầm có thể làm cho con người ta mất đi vĩnh viễn 1 thứ gì đó mà ta rất yêu quý, để rồi, khi nhận ra thì đã quá muộn...

Có một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau.
Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà ngưới yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.


Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.

Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.

Chàng trai bật khóc.

Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn ở bên ta nữa. Có thể họ đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi ở họ nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu của họ cho bạn bằng tất cả những gì họ có.

Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu. Những gì trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại.

[Món ăn ngon] Lá sả cuộn thịt gà

Chuyên mục món ăn ngon - BlogTM hôm nay sẽ giới thiệu đến các bạn một món ăn mới lạ nhưng không kém phần hấp dẫn cho bữa ăn cuối tuần của cả nhà: Lá sả cuộn thịt gà 


Nguyên liệu :
- Thịt gà: 500gram
- Lá sả
- Dầu hào: 2 muỗng nhỏ
- Tương: 1 muỗng nhỏ
- Dầu oliu: 2 muỗng nhỏ

Cách làm lá sả cuộn thịt gà:
Bước 1: Chọn thịt gà phải tươi và chọn phần đùi hoặc phần bắp là ngon.
Mang thịt gà rửa sạch và lọc bỏ xương, thái thành miếng vừa ăn rồi ướp lẫn gia vị: tương, dầu hào, dầu oliu khoảng chừng 30 phút cho ngấm gia vị (Chú ý: bạn không nên ướp mặn quá vì sẽ mất vị ngọt của thịt)
Bước 2: Rửa lá sả sạch bằng nước và cuộn quanh miếng thịt.
Bước 3: Cho gà vào lò nướng hoặc bạn có thể cho gà vào chảo rồi rán to lửa giống rán áp chảo để miếng gà được chín vàng, thơm ngon
Bước 4: Bày thịt ra đĩa, và cùng cả nhà thưởng thức nhé.

Chúc các bạn thành công với món lá sả cuộn thịt gà.

Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

[Trò chuyện] Góc khuất tâm hồn của những chàng trai

Những từ ghép đi liền với con trai là lạnh lùng, vô cảm. Thế nhưng đã bao giờ chúng ta, đặt thử bản thân mình vào đằng sau chữ lạnh lùng, vô cảm đó mà thấu hiểu, hay chưa?

Thật ra, bên trong những chàng trai, là cả một kho báu, và hàng tá những điều mà họ che giấu.

Con trai cũng trải qua những mối tình, ở nơi tấm lòng sâu thẳm họ cũng chất chứa nỗi nhớ dồn nén, là những điều không được phép nói ra vì lòng tự trọng cao ngất. Là những nuối tiếc về kỉ niệm, những tổn thương tâm hồn thê lương như con gái, mà thôi.

 Ai bảo con trai không mềm yếu. Chỉ là bề ngoài họ mạnh mẽ, để làm chỗ dựa cho người khác, và xứng với phái mạnh. Còn khi đối diện với người con gái yêu thương thật sự, thì tâm hồn họ cũng như những đứa trẻ, non nớt, vụng dại đến không ngờ.

Đi qua thương nhớ rồi mới biết tận đáy lòng đầy những bầm đau khắc khoải, họ chỉ biết gửi yêu thương vào chốn xa vời. Có khi nào bạn chấp nhận đứng sau và âm thầm quan sát những gì họ nghĩ ? Để rồi mới thấy, khả năng chịu đựng và tiết chế bản thân của họ thật đáng khâm phục biết bao.

Phía sau những lời chia tay, những cuộc tình dang dở, không đơn thuần là lí trí vô hình, là những vô cảm bể dâu, đó là những nỗi niềm nghẹn đắng, khó lòng nói ra được.

Có những khi giọt nước mắt vốn đã rơi từ lâu, nhưng buộc lòng phải kìm nén, lại ngửa mặt lên trời, nước mắt chảy ngược vào trong, quên đi những ảo ảnh về một người xưa cũ. Đã xưa cũ rồi sao cứ day dứt mãi, mong ngóng mãi không thôi.


Để rồi dành lại những tháng ngày cố vui, những cuốc chơi đổ dài bờ bến, những rắn rỏi mang màu gượng ép, chứng tỏ mình vẫn tốt, cuộc sống vẫn ổn, dù lửa như thiêu đốt, rụi trong lòng.
Họ có khi cố gắng gồng mình, chỉ nghe đêm về trút tiếng thở dài lén lút. Là đốt những tàn thuốc thả khói vào hư không, chính mình làm độc giả trong màn đêm cô tịch.

Những mỏi mệt, tuyệt vọng chỉ tự mình đè nén, nuốt trôi, như là thói quen, là việc nên làm.
Thế nhưng bản chất của những chàng trai ấy, tựa như đêm và ngày, rõ ràng lắm.
Rồi sẽ qua những đêm dài làm bạn với bóng tối, chỉ có tiếng thạch sùng khô buồn chặc lưỡi.
Qua thôi những ngày mặt biển ầm bão giông, vì cuộc đời còn quá nhiều việc phải làm.
Đóng cửa đi những khoảng trống không nhau, để cho mọi thứ lắng đọng, tìm về một chân trời mới, mà khi nhìn về phía đó ta thấy lòng nhẹ nhàng.

Dẫu biết thế gian một cõi, đi cả biển người có ngày lại vô tình gặp nhau, nhưng hãy để tâm hồn bình yên với người đã từng làm mình hạnh phúc, dõi theo nhau mà mỉm một nụ cười.

Có lẽ đừng nên đổ thừa cho con trai lạnh lùng, vô cảm, chỉ là họ cũng cần những người hiểu và yêu.

Con trai cần được yêu thương, được đồng cảm, được hiểu và xoa dịu những chất chứa trong tâm hồn, mà vốn dĩ đã hiếm hoi lắm được sẻ chia, cho vơi...

Những đứa trẻ đáng yêu mùa Halloween

Halloween là ngày lễ hóa trang truyền thông của các nước phương Tây, hàng năm nó được tổ chức vào dịp những ngày cuối tháng 10 trong năm. Theo quan niệm phương tây thì ngày Halloween là ngày lễ để đánh dấu việc kết thúc của mùa hè. Trong ngày này, những đứa trẻ sẽ hóa trang thành các nhân vật yêu thích và đi xin kẹo.
Trang phục Halloween truyền thống theo mô hình nhân vật siêu nhiên như những con quái vật, ma quỷ, bộ xương, phù thủy. Theo thời gian, việc lựa chọn trang phục mở rộng để bao gồm các nhân vật nổi tiếng từ tiểu thuyết, người nổi tiếng, và các nguyên mẫu chung chung như ninja và công chúa.
Hôm nay, Blog truyện - Blog TM sẽ gửi đến các bạn bộ ảnh của những đứa trẻ đáng yêu khi chúng tham gia lễ hội Halloween nhé.



















[Trò chuyện] Này em, gió trở mùa rồi đấy!

Blog truyện ngắn - TM Blog giới thiệu: "Này em, gió trở mùa rồi đấy!"
Rũ bỏ những nỗi đau là điều nên, nhưng bỏ mặc quá khứ như một người không quen lại là điều tàn nhẫn. Người biết làm gì hơn nữa, gió trả lời đi?

Gió mùa về kéo từng bước lê thê trên con phố trống trơn. Mùa trở mình gạt nắng đi để mưa và cái rét chớm hanh hao dần dần về làm bạn với phố. Không gian đặc quánh màu xám tro của cô đơn hay của những mảnh lòng chống chếnh?


Người cũng bước vội đi không một cái quay đầu?

Có ai muốn níu kéo gì nữa không? Khi đến mùa thì gió lạnh sẽ về, hết nắng ấm thì cũng là lúc phải quen với lạnh giá. Có những thứ buộc phải thế, chấp nhận nó chứ không thể đổi thay.

Như yêu thương chưa bao giờ đứng yên và là một điều mãi mãi. Đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ phải tự mình trả lại những thứ vốn không thể thuộc về...

Có người háo hức đón gió mùa như con trẻ ngóng được tắm mưa. Nhưng phần lớn lại vì sợ cô đơn nên ngại để mình phải gặp lạnh. Gió mùa xoáy vào lòng những nỗi niềm mà bản thân cũng không thể một lần tự mình giải đáp. Thôi thì, phải tự làm ấm mình trước thôi!


Xoay cốc cà phê giữa những con phố ủ ê, cái ban công cũ mèm gọi về những xa xưa từ trong giọt đắng. Nắng bớt vàng, trời ngớt xanh, và có tiếng gió lùa nghe như là than trách. Bàn tay chưa ủ ấm nhau sao đã vội cách rời?

Mùa bước đi chậm rãi như tiếng kỉ niệm rơi vãi trong hư không. Từng vết rạn loang dần, loang dần rồi vỡ nát. Từ đây, đêm sẽ về trong tiếng nấc. Nhớ thương thu mình, bó gối trong góc khuất không một lần được nhớ tên.

Trời trở lạnh, gió trở mùa, người cũng đã đến lúc xoay trở trái tim. Cái gì qua là đã qua, cái gì cũ là đã cũ. Có cố gắng đánh bóng, có cố gắng kiếm tìm, thì vẫn cứ mãi thế mà thôi.

Chúng ta tiếc những thứ cùng nhau, hay vì những thứ đã có mà tiếc nhau? Nhung nhớ cũng để làm chi, khi bàn chân chưa bao giờ muốn nhấc lên để đi tìm lại.

Kỉ niệm như con mèo nhỏ đi hoang ướt sũng nước mưa. Gào khóc, vùng vẫy trong bóng đêm cũng không thể tự đưa mình về tổ ấm. Phố thênh thang dài như cách chia hai nửa ước mơ. Gió chở mùa về nhập nhằng lối cũ của nhớ và quên, của quên và nhớ...

Rũ bỏ những nỗi đau là điều nên, nhưng bỏ mặc quá khứ như một người không quen lại là điều tàn nhẫn. Người biết làm gì hơn nữa, gió trả lời đi
Sưu tầm

[handmade] Kẹp tóc xinh xắn từ dây ruy băng

Chiếc kẹp tóc luôn là thứ không thể thiếu cho mỗi bạn gái, vừa làm đẹp mái tóc, lại vừa nổi bật gương mặt xinh xắn của các bạn. Với những nguyên liệu đơn giản, hãy cùng nhau làm chiếc kẹp tóc xinh xắn cho mình nhé !



Nguyên liệu cần có:

- Ruy băng lượn sóng các màu (mình chọn màu hồng nhé)
-Vải dạ đồng màu với dây ruy băng hoặc có tone màu nhạt hơn
-Kim, chỉ, hạt nút
-Cây kẹp tóc

Bắt tay vào thực hiện nhé :

Bước 1:
Bạn cắt vải dạ màu hồng thành 02 hình tròn ( đường kính lớn hơn chiều dài chiếc kẹp khoảng 0,5cm - 1cm). Khâu đầu ruy băng trên viền mép của hình tròn rồi tiếp tục khây ruy-băng vòng quanh viền mép hình tròn thành vòng tròn, đường lượn sóng sẽ tạo thành hình cánh hoa.


Bước 2:
Sau khi khâu hết vòng thứ nhất của dây ruy-băng, tiếp tục khâu dây ruy-băng theo hình xoắn ốc từ phía ngoài vào trong cho đường sóng sau chồng lên đường sóng trước và điều chỉnh các sóng xen kẽ nhau. Khâu phần dây ruy-băng cho nhụy hoa bên trong.


Bước 3: Khâu hạt cúc làm nhụy hoa


Bước 4: Dùng kéo cắt đường nhỏ trên hình tròn, gắn xương kẹp vào khe nhỏ vừa cắt, dán hình tròn có mặt trên chiếc kẹp lên mặt sau hình tròn bông hoa (hoặc dùng chỉ khâu lại).


 Như vậy là sản phẩm đã hoàn thành !

Trời lạnh rồi, mái tóc thả bồng bềnh và điểm chiếc kẹp xinh xắn, các bạn trông sẽ đáng yêu lắm đấy, cùng thực hiện thôi nào, chúc các bạn thành công !


Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

[Món ăn ngon] Tôm chiên tỏi cay



Nguyên liệu:
-400g tôm
-200g bột ngô
-Gia vị : muối, ớt, tỏi, tiêu
-Rau mùi

Thực hiện:
-Tôm rửa sạch, rút chỉ sống lưng, để ráo nước và trộn đều với bột ngô
-Tỏi, ớt băm nhỏ, rau mùi rửa sạch .
-Đun sôi chảo dầu, phi thơm tỏi, tỏi vàng thì vớt ra
-Cho tôm vào chảo dầu vừa phi tỏi, chiên tôm vàng rồi vớt ra để ráo dầu
-Chuẩn bị một cái chảo khác, cho vào ít dầu và đợi dầu sôi cho ớt bằm, tiêu, muối, tôm và tỏi phi vàng vào, đảo đều nhanh tay rồi tắt bếp
-Trang trí với rau mùi

*Món này đơn giản, dễ thực hiện, ăn kèm với cơm nóng, dẻo, thơm*
_Chúc các bạn thành công và ngon miệng_

[Truyện ngắn] ANH NÀY! MÌNH CHIA TAY ANH NHÉ. TUẦN SAU EM TỔ CHỨC LỄ CƯỚI

Anh có yêu em không?

Nó ôm chặt lấy anh, nheo nheo mắt nhìn, hỏi với giọng rất nghiêm trọng.

Anh cười , xoa đầu nó. -Hỏi gì mà buồn cuời thế, tất nhiên là anh yêu em rồi!

- yêu nhiều không?

- Nhiều, nhiều lắm, nhiều không đếm đc

- Thế khi nào anh hết yêu em?

- Đến khi nào anh không thở đc nữa

Nó cười hạnh phúc, ghì chặt cổ anh và hôn ....

Anh gặp một tai nạn rất khủng khiếp. May mắn là anh giữ đc mạng sống nhưng nửa mặt của anh bị vỡ, tay và chân phải bị liệt hoàn toàn .Bây giờ anh chỉ là 1 phế nhân vô dụng và gớm ghiếc. Nó đau lòng lắm,lẽ ra người nằm ở đây phải là nó. Chính anh đã đẩy nó ra khỏi lưỡi hái tử thần Hằng ngày nó vẫn đi làm bình thường, cứ mỗi khi rảnh rỗi là nó ghé thăm nom, chăm sóc anh.

Mẹ anh khóc suốt , nó cũng khóc, tấm tức và nghẹn ngào . Đám cưới cuối năm nó không có ý định sẽ huỷ ví nó không thể bỏ rơi anh đc. Anh không chỉ là người nó yêu mà còn là ân nhân của nó nữa. Lúc nó lau mặt và đút cháo cho anh, nah cầm tay nó,khẽ nói :

- Chúng mình chia tay thôi em , anh giờ đây là phế nhân rồi, chẳng thể che chở và lo lắng cho em đc nữa.

-Không, em không đồng ý, em không muốn. Anh đừng biến em trở thành kẻ bội bạc như thế. Nó khóc, nó ôm chặt lấy anh .


Anh đưa tay trái lên xoa tóc nó, ở trong mắt trái có giọt nước mắt khé rơi Một thời gian sau nó bận bịu với công việc và những mối quân hệ mới nên ít khi khi đến thăm anh. Anh không buồn cũng không muốn trách nó, anh không muốn vì anh mà nó bỏ bê sự nghiệp.

Giống như trò đời nghiệt ngã,nó nhanh chóng bị cuốn vào những vòng xoáy của cám dỗ. Nó bắt đầu thấy chán mỗi khi ngồi tâm sự với anh.

Những khi đẩy xe lăn cho anh cùng đi dạo phố, nó đã biết xấu hổ . Nó so sánh anh với những người theo đuổi nó. Và dĩ nhiên , anh luôn bị thua thảm hại

Gần đến ngày cưới , nó bỗng hoãn lại vì lí do công việc .Mọi người ai cũng tin và thông cảm cho nó. Bố mẹ hai bên thì thương nó nhiều khi nó vẫn quyết định cưới anh dù anh như thế. Bạn bè thì khâm phục và ngưỡng mộ tình yêu mãnh liệt của anh và nó.

Nó thì lại thấy chán nản và mệt mỏi lắm rồi.

Nó đã đem lòng yêu 1 anh bạn đồng nghiệp nhưng lại không dám nói với anh, nó không muốn anh buồn bớ anh đã hi sinh vì nó quá nhiều.

Nhưng hơn ai hết, nó không muốn đám cưới này diễn ra. Anh không còn là tình yêu to lớn của nó nữa mà đã trở thành gánh nặng từ lúc nào không hay, Cứ nghĩ đến chuyện sau khi kết hôn nó sẽ phải gánh vác làm trụ cột trong gia đình là nó đã muốn ngã khuỵ và từ bỏ ngay lập tức

Đôi khi nó thèm đc anh ôm thật chặt , thèm đc tựa vào vai anh, thèm đc anh cõng đi đi dọc bãi biển.

Những điều đó rất đơn giản nhưng giờ chỉ là mong ước không bao giờ thực hiện đc. Nó khóc , nó thấy ngạt thở quá, sao ông trời lại khiến nó khó xử như thế này ...

Sau 1 tuần đi du lịch về nó quyết định sẽ chia tay với anh, nó không thể trói buộc cuộc đời nó với 1 người tàn phế không có tương lại như anh đc. Dù biết mình thật độc ác và tàn nhẫn nhưng nó không còn sự lựa chọn nào khác.
Nó hẹn anh ở 1 quán cafe quen thuộc.

- Anh à.. em..em muốn.. . Nó thấy nghẹn ứ ở cổ, ấp úng mãi không nói ra đc,nó cũng không dám nhìn vào mắt anh.
Anh mỉm cười :

- Chúng ta chia tay em nhé! Nó sững sờ, tròn mắt nhìn anh -Nếu ở bên anh mà em không có hạnh phúc thì chẳng thà bắt anh xa em còn hơn. Nó cúi mặt, khẽ hỏi:

- Anh hết yêu em rồi à? Anh không , chỉ im lặng lắc đầu, Tròng mắt trái của anh nhìn nó, sâu thẳm và hun hút buồn. -Thế sao anh muốn chia tay?

Còn nữa, anh chưa bao giờ hỏi khi nào em hết yêu anh. -Với anh điều đó không quan trọng. Anh điềm đạm nói - Dù em có thù ghét anh thì anh vẫn mãi yêu em.

Lẽ ra anh đã chết ngay từ hôm đó, nhưng anh chợt nghĩ rằng nếu anh ngừng thở rồi thì sẽ không thể yêu em đc nữa, thế nên anh cố gắng sống bằng đc, Nhưng giờ đây thấy mình thừa thãi quá, lại thành gánh nặng của mọi người . Việc duy nhất anh có thể làm cho em là cầu mong em hạnh phúc

Nó cúi gằm mặt xuống, mắt rưng rưng .Nó không ngờ anh lại yêu nó nhiều đến thế. Bỗng dưng điện thoại nó rung, người yêu mới đang gọi cho nó. Nó không nhấc máy , anh nhắc khẽ: - Người ấy đang gọi đấy , em đi đi. Nó nhìn anh, không lỡ cất bước.

- Đừng lo cho anh, anh không sao đâu, em hạnh phúc là anh vui rồi. Anh cười.

Khó khăn lắm nó mới đứng dậy đc. Nó nhìn anh rất lâu rồi vẫn quyết định đi.
Người yêu mới đợi nó ở ngoài.

- Em làm gì mà lâu thế, anh đợi mãi.

-Anh này, anh có yêu em không?

- Anh có!

- Đến khi nào anh mới hết yêu em?

- Đến khi nào em chán ghét anh, em đuổi anh đi.

Nó sững sờ, người đàn ông đứng trước mặt nó không yêu nó nhiều như anh.

-Ơ kìa, sao mắt trái em lại ướt thế kia?

Nó giật mình,nó đang khóc , nó khóc 1 bên, cái bên mà anh cũng chỉ có thể khóc đc.

Nó chợt nhận ra bao thói quen của anh đã ngấm vào cuộc sống của nó. Nó thực sự không chỏ mắc nợ anh mà vẫn còn yêu anh rất nhiều, người đó đã không tiếc tính mạng để nó đc sống, đã đấu tranh với cái chết để lại được yêu nó sao nó lại đành lòng mà bỏ anh đc. Nó nhìn người yêu mới

- Anh này! mình chia tay anh nhé, tuần sau em tổ chức lễ cưới rồi, em xin lỗi

Nó nói rồi quay đầu chạy lại quán cafe nơi mà nó vừa để quên 1 báu vật ở đó.

Nó biết rằng khi tình yêu trở thành gánh nặng thì phải cố mà gánh lấy, chứ không đc phép từ bỏ, vì bỏ rồi sẽ thấy hối hận.
Truyện ngắn sưu tầm.
Blog truyện - Truyện ngắn tình yêu

Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

[Món ăn ngon] SALAD RAU CỦ QUẢ TRỘN THỊT GÀ


Nguyên liệu: 
-1 quả dưa chuột
-200g cà chua bi hoặc 1-2 quả cà chua to
-300g xà lách xoăn, rau mùi, húng bạc hà
-1 quả xoài Thái xanh
-1 quả cam
-1 quả bơ
-1 củ hành tây
-100g giá đỗ
-1 củ cà rốt
-300g lườn gà hấp xé phay

 Thực hiện:
-Các loại rau củ rửa sạch, ngâm nước muối để ráo
-Bơ, xoài, cà chua cắt hạt lựu vừa phải, cam thái lát vừa ăn
-Xà lách, rau mùi, húng bạc hà cắt khúc. Hành tây, cà rốt thái sợi
-Sốt trộn salad: 3 thìa dầu olive + 4 thìa dấm táo + 4 thìa nước lọc + 2 thìa bột canh + 3 thìa đường + 1 thìa hạt tiêu. ( thìa được đong bằng thìa cafe). Trộn đều tất cả nguyên liệu, khi ăn cho thêm sốt mayonnaise.

*Rau củ quả có thể thay đổi theo mùa, và khẩu vị, tùy thích*
_Chúc các bạn thành công và ngon miệng_

Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

[Trò chuyện] Những điều con gái thích mà không nói


Những điều con gái thích nhưng không nói ra:

1. Chạm vào eo nàng.

2. Thực sự nói chuyện với nàng.

3. Chia sẻ với nàng những bí mật.

4. Trao cho nàng chiếc áo khoác của bạn. (Nhớ là phải giặt rũ đàng hoàng đi đã nhé)

5. Hôn cô nàng một cách từ tốn, nhớ nhé...t...ừ...t...ố...n...thôi....http://matcuoi.com

6. Ôm nàng.

7. Giữ chặt lấy nàng.

8. Đùa vui cùng nàng.

9. Mời gọi nàng đi đến nơi nào đó.

10. Lui tới thường xuyên với nàng cùng bạn bè.

TIẾP TỤC ĐỌC NÀO

11. Mỉm cười với nàng.

12. Chụp ảnh với nàng.

13. Đưa nàng ra màn hình laptop của bạn.

14. Khi nàng nói nàng yêu bạn hơn. Phủ nhận nó. Hãy nói điều ngược lại.

15. Khi bạn của nàng nói "Tôi yêu cô ấy hơn anh". Phản đối ngay...hoặc http://matcuoi.com........
Mình đùa đấy....nói với nàng điều ngược lại và ôm nàng thật chặ́t để nàng không thể đến với họ. Điều đó làm nàng cảm thấy mình được yêu.

Bạn có đang nghĩ về ai không?

16. Nghịch tóc của nàng

17. Hôn nàng một cách đột ngột.

18. Ôm ngang eo nàng từ phía sau.

19. Nói với nàng rằng nàng thật đẹp. http://matcuoi.com

20. Nói với nàng về cách mà bạn nghĩ về nàng.

Điều bạn cần làm để nàng biết bạn thật sự nghĩ về nàng.

21. Mở cửa và đưa nàng ra xe về nhà - Điều đó làm nàng cảm thấy được bảo vệ và bạn chẳng mất mát gì khi hành xử như một quý ông.

22. Nói cho nàng nghe rằng nàng là tất cả đối với bạn - khi nào bạn thật sự nghĩ thế.

23. Khi cảm thấy điều gì bất ổn, hãy hỏi nàng - và nếu nàng phủ nhận điều bất ổn, nghĩa là NÀNG KHÔNG MUỐN NÓI VỀ NÓ - hãy ôm nàng.

24. Làm cho nàng cảm thấy mình được yêu thương.

25. Hôn nàng trước mặt những cô gái bạn quen biết.

HỌ CÓ THỂ TỪ CHỐI XẤU HỔ, NHƯNG HỌ THẬT SỰ THÍCH NHỮNG ĐIỀU ẤY

VÀ MỘT CHÚT NÀO ĐÓ BẠN LÀM HỌ THÍCH THÚ.

26. Đừng nói dối nàng. Và cũng đừng khóc khi nàng đang cố gắng kể chuyện cười...http://matcuoi.com

27. KHÔNG lừa gạt nàng.

28. Đưa nàng đến BẤT KÌ nơi nào nàng muốn.

29. Hãy gửi tin nhắn hoặc gọi điện để chúc nàng một ngày tốt đẹp và nói với nàng rằng bạn nhớ nàng biết bao.

30. Hãy ở ngay đó khi nàng cần bạn và cả khi không cần. Hãy cứ ở đó để chắc rằng nàng LUÔN LUÔN tìm thấy và trông cậy vào bạn.

BẠN VẪN ĐANG ĐỌC CHỨ? NÊN NHƯ VẬY THÌ HƠN, BỞI VÌ, CHÚNG RẤT QUAN TRỌNG.

31. Giữ chặt lấy nàng khi nàng thấy lạnh, và như thế nàng cũng sẽ giữ lấy bạn thật chặt.

32. Khi bạn thấy CÔ ĐƠN hãy ôm và hôn nàng.

33. Hôn má nàng - Điều đó sẽ gợi cho nàng biết bạn muốn có một cái hôn thật sự.

34. Khi xem film, hãy đặt tay quanh nàng, đầu nàng sẽ tựa trên vai bạn, hãy nghiêng sang nâng cằm nàng lên và đặt trên môi một nụ hôn thật sâu.

35. KHÔNG BAO GIỜ bảo nàng rời khỏi, dù là đùa hay khi bạn hành động như mất trí. Nếu nàng buồn, hãy dỗ dành và an ủi.

HÃY NHỚ NHỮNG ĐIỀU NÀY KHI NÀNG VẪN Ở CẠNH BẠN

36. Khi mọi người phê phán nàng, hãy đứng về phía nàng.

37. Nhìn sâu vào mắt nàng và nói rằng bạn yêu nàng rất nhiều.

38. Nằm xuống dưới những vì sao, nương đầu nàng trên ngực bạn để nàng có thể nghe thấy tim bạn đang đập từng hồi.

Đan những ngón tay vào nhau trong khi bạn đang thì thầm và nàng thì lắng nghe với đôi mắt khép hờ.

39. Khi đi bộ cạnh nhau, hãy TÓM lấy tay nàng.

40. Khi bạn ôm nàng, hãy giữ nàng thật lâu thật lâu trong mức có thể.

HÃY CHẮC RẰNG NÀNG BIẾT MÌNH ĐƯỢC YÊU

41. Gọi hoặc gửi tin nhắn để chúc nàng có một giấc mơ đẹp ngọt ngào.

42. DỖ DÀNH, AN ỦI khi nàng khóc và lau đi những giọt nước mắt.

43. Đưa nàng dạo bộ thật lâu vào một buổi tối nào đó.

44. LUÔN LUÔN nhắc nàng nhớ rằng bạn yêu nàng thế nào.

45. Ngồi phía trên và nói rằng bạn yêu nàng rất nhiều, sau đó hãy cúi xuống sát mặt, đặt lên môi nàng một cái hôn khi bạn vẫn đang trấn áp nàng sau câu nói.

Tốt rồi, giờ thì bạn không cần nhớ hết 45 điều này đâu, nhớ những điều cơ bản nhất để thực hành thôi.
Bạn sẽ chẳng bao giờ biết lúc nào thì nàng cần thêm yêu thương!

[Truyện ngắn] Vỡ lẽ bất ngờ !


Một sáng mùa thu trong veo, trong veo như đôi mắt nâu hút hồn tựa hồ thu của cô gái. Nàng dạo bước một vòng quanh hồ Con Rùa. Việc dạo một mình, ngẫm nghĩ và thưởng cảnh - với nàng là một cách xả stress hiệu quả. Dừng chân bên chiếc ghế đá, nàng lấy giấy và chì ra, và lại vẽ. Mỗi lần một góc khác nhau, nàng chọn và vẽ khung cảnh mình thích.

Bỗng có tiếng nói vang bên tai:
_Bạn gì ơi...

Nàng bất giác quay lại, là một chàng trai mắt mang kính, áo kẻ caro xanh lam, quần sẫm màu, trông cũng khá bảnh trai ngoại trừ vẻ mặt thất thần. Chàng lúng túng:
_Mình phiền bạn một chút được chứ?

Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ đáp trả theo quán tính "Ừ"

Còn chàng giờ mới nói được thành câu rành rọt:
_Mình vừa mới bị rơi mất ví, chắc là trong lúc đi bộ, giờ mình cần tiền để về, bạn có thể cho mình mượn tiền được không?

Nàng nhìn chàng với ánh mắt nghi ngại, cặp chàng vẫn đeo cơ mà, hay là chàng để ví trong túi quần nên bị rơi mất? Nghĩ miên man một dạo, thế nào nàng lại rút ví ra và đưa cho chàng tờ năm mươi ngàn. Thật ra, số tiền đó để đi bus là quá nhiều nhưng trong ví nàng lúc bấy giờ, ngoài mấy tờ hai trăm ngàn, thì có độc một tờ năm mươi mà mấy tờ hai ngàn lẻ mà thôi.

Hơi ngần ngại, rồi sau đó, nàng mạnh dạn đưa cho chàng:
_Bạn cầm lấy đi, rồi ra bến xe kẻo lỡ chuyến.

Chàng bây giờ gương mặt rạng rỡ hẳn lên:
_Xin lỗi bạn, mình cũng là vì bất đắc dĩ mới phải làm như thế này. Cảm ơn bạn nhiều. À, bạn cho mình số điện thoại của bạn nhé!

Nàng tần ngần:
_Để trả lại tiền cho mình à ? Trong đầu nàng lúc này nghĩ thế và phản xạ ngay.
_Ừ, mình nhất định sedx gọi cho bạn, phiền bạn ngại quá.

Nàng cười mỉm, lấy giấy ghi lại cho chàng số của mình.
Cái bóng dáng mảnh khảnh khuất dần trong dòng người, nàng vẫn tần ngần. Lắc đầu, nhắm mắt vào một cái, cứ nghĩ ra như mình vừa bị thôi miên. Nhưng không, đó là thật. Hài quá, cứ như trong phim.

Tại vì chàng đã hứa là sẽ gọi điện nên chuyện này cứ ám ảnh nàng. Tất nhiên là chẳng khi nào nàng kể lể cho lũ bạn nghe vì chắc chắn chúng sẽ châm chọc nàng thật dại trai, cả tin hay đại loại như thế.
Nàng đã chờ, một cuộc điện thoại khá lâu. Phải nói thật là mong nhận lại được tiền chỉ là một phần, vì tiền đó là do nàng tự kiếm được nên trân trọng là điều đương nhiên, nhưng chín phần còn lại là niềm tin của nàng.
Số tiền đó có thể coi như rơi mất, cũng chẳng làm nàng nghèo đi, chỉ là đợi chờ sao khiến lòng nàng chợt buồn. Nàng chỉ dám giữ lại một chút hi vọng gặp lại chàng trai mới quen, một lần.
Và nàng vẫn dạo quanh hồ, một mình, vẽ. Nhưng một thời gian dài sau khi xảy ra chuyện đó, nàng quên bẵng đi.


Rồi sáng ấy nàng đang phác một cây si đại thụ nằm ngả bóng xuống mặt hồ. Thấy có một bóng dáng tiến dần về phía mình, quay đi, nàng lại tập trung vào bản vẽ. Bỗng có giọng nói rụt rè bên tai:
_Bạn ơi,...

Nàng quay lại bắt gặp một nụ cười gượng giụ trên khuôn mặt đó, nàng đã gặp một lần, tự nhiên, thấy sao dễ thương đến thế.
_Mình muốn gửi tiền cho bạn, lần trước mình mượn bạn đó.

Nàng bỗng ngập ngừng và như thấy có hoa nở trong tim. Chàng giải thích là đã làm mất mảnh giấy ghi số điện thoại của nàng, nên không thể liên lạc với nàng được. Đã nhiều lần tìm nàng ở bờ hồ nhưng chẳng thấy. Có lẽ vì mỗi một lần nàng lại chọn cho mình một góc khác nhau. Tìm mãi, tìm mãi, cuối cùng hôm nay, cũng thấy nàng.

Có điều gì đó rộn ràng trong lòng và trái tim nàng đang nhảy nhót. Là niềm tin đã tìm thấy đúng chỗ, là những rung động, đang khoe sắc, trong tim...:)

[Trò chuyện] Tình yêu không có tuổi

Tình yêu lắm khi không tuổi, hôm qua tình còn, hôm nay tình đã hết...
Hôm nay mình tay trong tay, kề vai áp má, ngày mai hai ta hai đường - hai ngả, người thương rồi cũng thành lạ. Hôm nay là những yêu thương em trao anh ấm áp thật gần, là những hứa hẹn thuở ban đầu bao dung, mới chớm. Còn ngày mai, lại là những mê mải em đặt sai chỗ vào lòng anh, những tin yêu vừa kịp vụt tắt.
Tình yêu không sống mãi và những thứ tình chưa thành yêu cũng không sống mãi, nhưng nó dai dẳng và leo lắt trong lòng, từ con tim đến khối óc. Cái thứ dai dẳng ấy, nó cứ hiện hữu, đâu đó, quanh đây, ngay lúc này. Là những lúc anh chờ đón em trước cổng mỗi lúc tan trường về. Nắng mưa không già mà vẫn cứ rớt trên đôi vai anh suốt những mùa hoa phía sau bỏ lại. Là ánh mắt ngờ nghệch của anh mỗi khi phát hiện ra em đang nhìn trộm anh đang đọc sách, trong quán cafe quen thuộc của chúng ta.
Trong cơn mưa đầu mùa thơm mùi sách mới, tay anh chậm rãi lật giở từng trang, khoảnh khắc ấy em chỉ muốn dừng lại mãi, dừng lại mãi, rồi ngắm anh mải miết, chẳng thấy chán bao giờ. Mỉm cười hiền từ, chắc là cách anh giữ lại dư vị tình yêu cho một ngày mưa không hề buồn bã, phải không?

Thật ra cái ngày mưa ấy, và cả những ngày mưa tiếp theo đã trôi qua rất lâu. Cứ trôi qua mà chẳng dừng lại, đợi tình chúng ta, chắc có lẽ lại là vì tình mãi chẳng thành yêu...
Ai cũng có lúc như vậy, nhớ một người đến ngẩn ngơ, phát điên lên vì một người, tan nát cõi lòng vì một người, mọi hành động của người ta làm mình nhớ đến quay quắt. Ấy thế mà, cuối cùng vẫn dở dở, dang dang. Ta xoay trong cái lực hút từ trường của người ấy, có khi lao đi như thiêu thân. Chẳng màng lo sợ, chẳng ngại chông gai. Có người nói đó là thứ tình yêu mù quáng, thế nhưng, những ai chưa một lần cảm giác yêu đến độ có thể sống chết vì người ta, thì chưa phải là yêu! Vẫn có thể nhận ra người ta quan trọng thế nào trong cuộc đời của mình, là không mù quáng rồi.
Chỉ tiếc một điều, duy nhất và quan trọng nhất, là tình yêu không được như ý của mình. Kiểu tình yêu không hồi kết sao mà ghê gớm, nó cứ bám riết lấy mình, ăn sâu vào kí ức, chông chênh mỗi mùa sang. Để làm gì, nghĩ gì, đi đâu cũng có những kỉ niệm loang màu cũ kĩ, in hằn vào tâm trí. Thậm chí, có khi người ta có một hạnh phúc khác rồi, vẫn không thể nào quên...Dẫu biết là quá khứ, nhưng đã có lúc không ngủ yên. Cứ thế nó sục sôi trong từng mạch máu, nhịp đập, hỗn loạn lạ lùng.
Quá nhiều lần trái tim như vỡ vụn, khoảng trời bé nhỏ vừa mới đắp xây sụp đổ tức thì, khi trên phố đông bắt gặp một dáng hình nào đó ngỡ thân quen, cứ thế, lòng lại trào dâng những xúc cảm không chế ngự nổi trái tim. Lòng cứ thế, hồn cứ thế, mải miết theo mãi một người. Biết là ngàn năm cũng chẳng có tương lai, ấy thế, mà vẫn cố.
Cứ khao khát tìm được, bước tới, ngắm nhìn mà không cần chạm, cái chạm lúc này lại quá xa vời, nhưng chắc có lẽ chỉ có thể đuổi bắt hoang tưởng ấy trên hành trình của những giấc mơ.

Đang ấm êm là thế, mà không ngăn nổi những mê mải về quá khứ. Vậy là, cứ trăn trở, lăn tăn và lạc lõng một mình.
Giờ đã hiểu thế nào là một mối tình "khắc cốt ghi tâm" như Đường Tiểu Lam Viết trong cuốn "Có một tình yêu không thể nào quên" :
Vẫn tưởng rằng có thể quên đi mối tình đó, sau rất nhiều năm mới biết rằng thế nào gọi là khắc cốt ghi tâm...
Vốn tưởng rằng quên đi người ấy, trải qua rất nhiều việc mới biết rằng thế nào gọi là một tình yêu không thể nào quên..." 
Có hàng tá lí do cho những mối tình dở dở dang dang này. Chắc vì tình chưa đủ, đủ cho một hạnh phúc trọn đầy.
Là yêu chưa đủ nhiều để gạt đi tất cả, để vị tha mọi bề, để lắng nghe nhau mỗi khi cần thiết.
Là chưa chín chắn và tĩnh tại để hóa giải những rào cản xung quanh những mối quan hệ trên mức bạn bè.
Hay là đã yêu đủ nhiều tới mức khóc vì nhau và đau nỗi đau của nhau?
Những phút giây buông lơi đã làm tình yêu vụt tắt, đơn giản vì tình yêu cũng như vạn vật, chẳng thể vĩnh hằng. Để giờ ôm riết lấy những nuối tiếc, hoài niệm mãi về một thứ tình đã qua.
Lạc mất nhau trong biển người này, biết bao lần ngước mắt lên tự hỏi trời xanh, thế gian rộng lớn, sao đi mãi, ta với người lại hết nhân duyên ?
Phải chăng, là vì...tình yêu không có tuổi  ?

[Truyện ngắn] Chẳng có ai thích mãi một người không thích mình

Anh vẫn có thói quen tặng hướng dướng cho cô, người mà anh yêu hết mực, và như là yêu hơn chính bản thân mình...
Đối với anh cô là một bé con, đáng yêu và ngờ nghệch nhưng bên trong là cả một tâm hồn nhạy cảm, chất chứa, yêu thương. Những bông hoa hướng dương vàng ươm màu nắng, từng cánh mỏng manh nhưng kết vào dày dặn, cũng như cô, mỏng manh nhưng không hề yếu đuối, chúng vẫn hay nằm tròn trịa trong những tờ báo Nhân dân hàng ngày, vì một lẽ cô thích hoa hướng dương cũng chẳng biết tự bao giờ. Trách anh có tình mà lại để chúng chi phối bản thân, vẫn là tự tay ôm hoa tặng cô mà chẳng nói một lời, cứ lặng lẽ, ân cần như một thói quen không bỏ, mà anh không biết rằng, điều đó, làm cô đọng đầy dư vị chán chường. Căn bản một điều, là... cô, không và chưa bao giờ yêu anh.

 Cuộc đời vốn dĩ muốn trêu đùa những số phận, có những khi phải nở nụ cười đầy chát chúa mà nghĩ rằng: "Ông trời ơi, thật là..." Người anh yêu tha thiết thì người ta lại chẳng mảy may rung động lấy một lần, cái bi kịch muôn thuở trong bao kiếp người qua. Nhưng cũng phải trách cô, đã không yêu anh, nhưng làm anh hiểu anh còn hi vọng, còn cơ hội cho mối tình đơn phương lay lắt này. Thật ra, ít ai hiểu được và chỉ có người trong cuộc là hiểu hết lý lẽ của những rối buộc cảm tình này.

Ba năm trước khi còn là sinh viên năm nhất, sống xa nhà ở một thành phố hàng triệu dân, cô không ngoại lệ tránh khỏi những cô độc, những bỡ ngỡ trước bao thứ mới mẻ, có khi là xa lạ với mình.Đã từng ước chạm vào những cửa hiệu với đèn neon ấm áp đầy những thứ sang trọng, cầu kì, từng ước chạm vào lòng những con người mới quen, mới gặp, để hiểu về họ nhiều hơn, hay chỉ ước chạm vào những đám cỏ xanh mướt mọc trên dải phân cách vỉa hè, tất cả với cô là một thế giới lớn lao kì thú. Đó là điều ước nhưng con người cô cũng thực tế, rất hiểu chuyện và biết tiết chế cảm xúc bản thân mình, cô rất bản lĩnh, để tránh đường khỏi những cạm bẫy nhiều khi khó lường trước. Anh và cô đã quen biết từ lâu, chơi với nhau từ thuở bé, từ cái thời vẫn còn mang đôi dép chiếc nọ chiếc kia, cái thời trưa nắng đổ đầu vẫn rủ nhau đi chọc trứng cá. Thân thiết đến độ không còn khoảng cách như thế, dù anh hơn cô cũng vài tuổi.

 Rồi cũng chẳng có gì nhanh bằng thời gian, khi cô thành một thiếu nữ thì anh cũng đã không còn ở chung thành phố với cô nữa rồi, cùng hít thở chung dưới một bầu không khí, nhưng anh lại sống ở một thành phố khác, dù cũng nhiều lần hai người có liên lạc với nhau qua điện thoại thì rào cản vô hình "xa mặt cách lòng" cũng khiến cho hai người vô định nổi trôi trên dòng khoảng cách.
Một đêm gió mùa về, cô lang thang trên con đường từ lớp học tối về nhà, cũng không xa là mấy nhưng trời trở gió và từng đợt mỏng tang cứ thốc thẳng vào người khiến cô rùng mình và chợt thấy lòng chơ vơ, hoang hoải thế. Với một tâm hồn còn quá đỗi son rỗi như cô, ngoại trừ việc đã biết rung động trước một cậu bạn trai thì, hoàn toàn, cô chưa có tình cảm mà được gọi là "tình yêu' với ai, bao giờ.

Người con gái dịu dàng, thuần khiết, y như một bông hoa ban trắng mọc giữa núi rừng đại ngàn. Làm chếnh choáng biết bao tâm hồn, thử hỏi mấy ai không lay động tình yêu?

Cô miên man nghĩ về anh, đã bao lần dứt khoát, đã bao lần phải làm anh tổn thương để anh hiểu rằng tình cảm của cô với anh không phải là tình yêu, chỉ là một thứ tình cảm yêu quý, gắn bó và nặng ân nghĩa mà thôi. Vì sao thế ư? vì anh và cô cùng lớn lên bên nhau, vì anh đã giúp cô đứng vững trước những bước đầu tiên trong guồng quay của cuộc đời. Đơn giản là sự cảm thông, chia sẻ và giúp đỡ của những con người gắn bó lâu dài, hoàn toàn không phải chữ tình nam nữ. Giá mà anh cũng hiểu điều đó, và giá như cô rõ ràng một chút, đáp trả lại lòng tốt của anh một cách khéo léo hơn để anh không hiểu lầm, hi vọng, thì mối quan hệ này đã không chệch theo một quỹ đạo khác.


 Cũng thật là nực cười, tại sao đang vô tư, đang tốt đẹp mà có chút tình cảm khác đi tình bạn một chút thì mối quan hệ nào cũng vậy, đều sẽ trùng xuống. Bản thân cô vẫn giữ lập trường của mình, không bao giờ yêu ai vì lòng thương hại hoặc bất cứ lí do nào không xuất phát từ thật lòng, kể cả cách làm anh đau, nhưng như thế sẽ tốt hơn, cho cả anh và cô. Cô biết anh đã buồn và thất vọng đến thế nào, nhưng thời gian trôi qua cũng khá dài, cô đã chọn cách để anh tự làm lành vết thương. Không an ủi, không liên lạc, không phải như thế là quá phũ phàng, mà chỉ có như thế, anh mới thôi không còn yêu cô.

Người ta nói không sai, chẳng ai có thể yêu mãi một người mà người ta không yêu mình. Thế gian rộng lớn, tình người mênh mông, độc bước mỏi chân rồi cũng có lúc phải tự khắc dừng. Tự chất vẫn hàng tá câu hỏi trong đầu, giờ thần kinh của cô cứ nhảy nhót căng cứng chỉ trực vỡ tung, ước được về nhà, được uống cafe và tắm nước nóng. Qua hôm nay ngày mai bắt đầu những cái mới, sẽ lại thấy vui. Cô chỉ tiếc một điều duy nhất, là cô và anh không còn thân thiết được như trước, cô thì vẫn vậy, còn vấn đề, là ở anh. Thật lòng, cô vẫn thèm khát cảm giác được quan tâm, được hỏi han, động viên và vỡ òa mọi lúc từ anh mà vô tư không vướng bận, để cô sống thật với lòng mình, không sợ hãi, không lo lắng và thật yên tâm.

Gần hai năm cho một mối quan hệ không gặp mặt, để hôm nay cô mải miết nghĩ về...bao giờ mới đến ngày đó, được gặp lại anh, một phút? Thứ tình yêu mà từ một phía sẽ khó có bền lâu. Cô vẫn mong trái tim anh ngày thanh tịnh để trở về là người anh của ngày xưa, kết nối lại một tình bạn, tình thân thật đẹp. Gió vẫn thốc từng cơn vào tấm thân mỏng manh trong đêm vắng, bước những bước cuối phố dài, nhận ra một bóng hình thân quen, như đã từ lâu, phải không hình dáng ấy? Nhẹ nhàng, ấm áp, như thay cho lời muốn nói, tay anh đó, vẫn ôm hoa, vẫn mỉm cười dịu dàng, không phải là ảo ảnh.

Bắt đầu lại nhé, những người bạn tri kỉ, những cảm tình vẹn nguyên, gió thổi mạnh hơn mỗi lúc, nhưng sao lòng người ấp áp lạ thường....